“Tình yêu không thể là vẻ trầm tĩnh đó được,
không thể bình thản như hai thân cây đứng kề nhau một ngày không gió. Không thể
là vẻ trầm tĩnh đó được. Không thể là dòng sông già nua chưa có lần làm quen với
bão sóng” mà “phải thổi thêm sinh khí vào cho tình yêu. Phải cho hai thân cây
lao xao trong một ngày bão dậy. Như bể ồ ạt sóng lẫn vào nhau” (Trịnh)
Đêm
đã bắt đầu mơ ngủ.
Và,
Em
đang nghe mình thổn thức - một thứ thanh âm quen thuộc trong sâu nơi trái tim tưởng
chừng hoá thạch. Dẫu biết rằng “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau” thì hãy “cứ
yêu đi đừng ngại”. Vậy mà, em không thể đánh cược với trái tim mình...
Đêm
đang ngây ngô với giấc mơ hoang. Em đang lim dim sau một ngày mệt mỏi...
*********
Lạnh.
Có đôi bàn tay co ro tự tìm hơi ủ ấm. Em thấy mình đơn độc. Kiểu đơn độc “đáng
sợ hơn cả nghèo đói và bệnh tật” mà Nam Cao từng nghĩ đến.
Lạnh.
Có trái tim cố tìm lấy niềm tin ủ mầm hy vọng. Mà, hy vọng cho điều gì cũng
không biết nữa. Và, chồi có lên xanh?!?
Lạnh.
Có xác hoa rơi trước ngõ, sáng ra sẽ thấy sắc vàng ngập cội mai. Tiếng thời
gian đang đi ngang cửa, chùng chình, bỡn cợt nỗi buồn em.
Lạnh.
Lạnh rồi anh. Nhớ mặc thêm áo ấm...
Lạnh...!!!
Trả lờiXóaHết lạnh chưa?
XóaSông nước trừ tịch không có nhau
Trả lờiXóaThuyền ai lơ lửng nhịp chèo đau
Ngược xuôi nỗi nhớ về trong mắt
Lòng vắng tiếng cười hỡi mắt nâu
Cảm ơn những câu thơ hay của NVT ạ.
Xóa